Bài văn tả một người em mới gặp lần đầu mà em nhớ mãi ngắn gọn
Bài văn 1: Cô bạn nhỏ trên chuyến xe buýt
Hôm ấy, em cùng mẹ lên thành phố thăm họ hàng. Lần đầu tiên đi xe buýt, em vừa háo hức vừa hồi hộp. Khi tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ, em bất ngờ thấy một cô bé trạc tuổi mình đứng gần đó.
Cô bé có mái tóc dài, đen mượt và đôi mắt tròn xoe, sáng lấp lánh như hai viên ngọc. Khuôn mặt bầu bĩnh với làn da trắng hồng khiến cô bé trông thật đáng yêu. Bạn ấy mặc một chiếc váy xanh nhạt, đôi giày thể thao nhỏ nhắn trông rất gọn gàng.
Nhìn thấy em, cô bé khẽ mỉm cười, nụ cười hiền hòa và thân thiện. Một lúc sau, xe đông người, em thấy cô bé hơi chật vật khi giữ thăng bằng. Em liền nhường chỗ cho bạn ấy ngồi. Bạn ấy ngước lên nhìn em với ánh mắt cảm kích rồi lí nhí nói: “Cảm ơn bạn nhiều lắm!”. Giọng nói trong trẻo của cô bé khiến em thấy ấm lòng.
Hai đứa trò chuyện rôm rả suốt chuyến đi. Bạn ấy kể về những cuốn sách hay đã đọc, về trường học và những trò chơi thú vị. Lúc xe dừng, cô bé vẫy tay chào em, rồi bước xuống xe. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần, em thấy tiếc nuối vì chưa kịp hỏi tên bạn. Dù chỉ gặp nhau một lần, nhưng nụ cười và sự thân thiện của cô bé ấy sẽ mãi ở trong ký ức của em.
***
Bài văn 2: Cậu bé đánh giày bên đường
Một buổi chiều, trên đường cùng mẹ đi chợ, em gặp một cậu bé đánh giày. Hình ảnh cậu bé ấy khiến em nhớ mãi không quên.
Cậu bé trạc tuổi em, gầy gò và nhỏ nhắn. Làn da ngăm đen vì nắng gió, mái tóc hơi bù xù, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu và chiếc quần dài hơi rộng. Trên vai là một chiếc túi nhỏ, bên trong đựng những dụng cụ đánh giày.
Cậu bé lễ phép hỏi: “Chị ơi, chị có muốn đánh giày không ạ?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành. Nhìn thấy đôi giày của mẹ hơi bám bụi, mẹ em gật đầu. Cậu bé nhanh nhẹn lấy dụng cụ ra, tỉ mỉ lau chùi từng góc nhỏ. Đôi bàn tay đen nhẻm, lấm lem xi đánh giày, nhưng cử động rất khéo léo.
Trong lúc làm việc, cậu bé vui vẻ kể về những câu chuyện thường ngày, về ước mơ sau này được đi học để làm bác sĩ. Nghe vậy, em thấy lòng mình xao xuyến. Khi đánh xong, mẹ em trả tiền, nhưng cậu bé chỉ nhận đúng số tiền đã thỏa thuận, không hề đòi thêm.
Khi rời đi, em ngoái lại nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần trong dòng người tấp nập. Dù chỉ gặp một lần, nhưng sự chăm chỉ, lễ phép và đôi mắt sáng ngời của cậu bé ấy sẽ mãi in đậm trong tâm trí em.
***
Bài văn 3: Cô bé bán hàng rong
Hôm ấy là một buổi chiều mùa hè oi bức, em theo mẹ ra chợ mua ít đồ. Khi vừa bước đến cổng chợ, em bắt gặp một cô bé bán hàng rong trạc tuổi mình. Dáng người nhỏ nhắn, làn da rám nắng vì thường xuyên phải dãi dầu ngoài trời, nhưng gương mặt cô bé lại rạng rỡ, tươi tắn lạ thường.
Cô bé mặc một chiếc áo sơ mi đã cũ nhưng sạch sẽ, chiếc quần vải hơi sờn, chân đi đôi dép nhựa đã mòn gót. Trên tay, cô bé ôm một rổ bánh tráng giòn rụm, miệng cất tiếng rao lanh lảnh: “Bánh tráng giòn thơm đây! Ai mua bánh không ạ?”
Mẹ em dừng lại, mua một xấp bánh. Nhận lấy tiền, cô bé vui vẻ cảm ơn rồi nở một nụ cười thật tươi. Đó là nụ cười hiền hậu nhưng mang chút gì đó già dặn hơn so với lứa tuổi. Em hỏi: “Mỗi ngày bạn bán được nhiều bánh không?”
Cô bé gật đầu rồi đáp: “Cũng không nhiều lắm, nhưng em cố gắng để phụ giúp mẹ.”
Nhìn ánh mắt cô bé sáng long lanh, em cảm thấy xúc động. Khi rổ bánh gần vơi, cô bé tạm dừng dưới gốc cây, uống chút nước rồi lại tiếp tục rao hàng. Hình ảnh ấy khiến em nhớ mãi. Dù hoàn cảnh khó khăn, cô bé vẫn chăm chỉ, vui vẻ, không hề than vãn. Em tự nhủ sau này phải biết quý trọng những gì mình đang có và cố gắng hơn trong học tập.
***
Bài văn 4: Người bạn đặc biệt trong thư viện
Em vốn là một người rất thích đọc sách, vì vậy cuối tuần nào em cũng đến thư viện gần nhà. Một lần nọ, khi đang chăm chú đọc cuốn “Dế Mèn phiêu lưu ký”, em tình cờ gặp một cậu bạn rất đặc biệt.
Cậu ấy ngồi ở bàn bên cạnh, lặng lẽ đọc sách với một chiếc kính dày trên mắt. Dáng người hơi gầy, nước da trắng và đôi mắt vô cùng chăm chú. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh, quần tây gọn gàng. Đặc biệt, cậu không chỉ đọc sách mà còn ghi chép cẩn thận vào một cuốn sổ tay nhỏ.
Vốn tò mò, em khẽ hỏi: “Bạn đang ghi gì thế?”
Cậu ngước lên, mỉm cười rồi đáp: “Mình ghi lại những điều thú vị từ sách, để khi nào cần thì có thể nhớ ngay.”
Em và cậu bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Hóa ra cậu tên Phong, rất yêu sách và có trí nhớ cực kỳ tốt. Cậu kể về những quyển sách đã đọc, những câu chuyện ly kỳ, và cả những bài học bổ ích mà sách đem lại. Nhờ có Phong, em hiểu rằng đọc sách không chỉ là lật từng trang giấy mà còn là cách để mở rộng tri thức và rèn luyện tư duy.
Chỉ gặp nhau một lần nhưng Phong đã để lại trong em ấn tượng sâu sắc. Đó là một cậu bạn thông minh, ham học hỏi và có cách đọc sách rất đặc biệt. Em mong rằng một ngày nào đó sẽ lại được gặp Phong trong thư viện và cùng nhau chia sẻ những điều thú vị về sách.
***
Bài văn 5: Cậu bé trên bãi biển
Mùa hè năm ngoái, em có dịp đi du lịch biển cùng gia đình. Biển xanh rì rào sóng vỗ, cát trắng trải dài dưới ánh nắng vàng óng ả. Nhưng trong ký ức của em, không chỉ có cảnh đẹp mà còn có một cậu bé em vô tình gặp gỡ – một cuộc gặp gỡ khiến em nhớ mãi không quên.
Hôm ấy, em cùng anh trai đi dạo trên bờ biển vào buổi sáng sớm. Sóng nhẹ nhàng tràn vào bờ, để lại những dải bọt trắng xóa. Bất chợt, em nhìn thấy một cậu bé đang ngồi một mình gần mép nước. Cậu bé trạc tuổi em, dáng người nhỏ nhắn nhưng làn da rám nắng vì đã quen với gió biển. Mái tóc cậu hơi xoăn, đôi mắt sâu thẳm, ánh lên một nỗi buồn khó tả. Cậu mặc một chiếc áo thun cũ, quần lửng màu be và đôi chân trần giẫm lên cát ẩm.
Điều đặc biệt là cậu bé ấy đang cặm cụi nhặt những con sao biển mắc cạn trên bờ, rồi nhẹ nhàng ném chúng trở lại với sóng. Từng con, từng con một, cậu kiên nhẫn cứu chúng khỏi cái chết khô cằn trên cát nóng.
Em tò mò tiến lại gần, hỏi: “Bạn đang làm gì thế?”
Cậu bé không ngước lên, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Mình đang giúp chúng quay về biển.”
Em nhìn quanh, thấy có hàng trăm con sao biển bị mắc kẹt sau đợt triều rút. Em thắc mắc: “Nhiều sao biển quá, bạn không thể cứu hết được đâu. Nhặt vài con thì có thay đổi gì đâu?”
Lúc này, cậu bé mới dừng tay, nhìn thẳng vào em. Trong đôi mắt ấy không có sự do dự, chỉ có sự kiên định. Cậu cúi xuống nhặt một con sao biển, rồi nhẹ nhàng thả nó xuống biển. Sau đó, cậu mỉm cười và nói: “Với con sao biển này, mình đã thay đổi cả thế giới của nó.”
Câu nói ấy khiến em lặng người. Em chợt hiểu rằng đôi khi, dù việc làm của ta nhỏ bé đến đâu, nhưng nếu đủ chân thành và kiên trì, nó vẫn có thể tạo ra sự khác biệt.
Không chần chừ, em cũng cúi xuống, cùng cậu bé nhặt những con sao biển và thả chúng về đại dương. Sóng cuốn chúng đi, lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng.
Khi mặt trời lên cao, cậu bé đứng dậy, phủi cát trên tay, rồi vẫy chào em: “Mình phải về rồi, cảm ơn bạn đã giúp nhé!”
Cậu bé chạy dọc theo bờ biển, bóng dáng nhỏ nhắn dần khuất xa. Em không biết tên cậu, cũng không biết cậu đến từ đâu, nhưng hình ảnh cậu bé với đôi mắt kiên định và câu nói sâu sắc ấy sẽ mãi ở trong lòng em.
Kể từ ngày hôm đó, em hiểu rằng dù nhỏ bé thế nào, mỗi người đều có thể tạo ra sự thay đổi, dù chỉ là một chút, nhưng với ai đó, điều đó có thể là cả một thế giới.
Chuyên mục: Giáo Dục
Nguồn: THPT Phạm Kiệt

Giới thiệu tác giả cho website THPT Phạm Kiệt Sơn Hà
Tên tác giả: Khanh Nguyễn
Vai trò: Biên tập viên nội dung, người phụ trách thông tin và tin tức của THPT Phạm Kiệt Sơn Hà.
Giới thiệu:
Khanh Nguyễn là người chịu trách nhiệm cập nhật tin tức, sự kiện và hoạt động quan trọng của THPT Phạm Kiệt Sơn Hà. Với tinh thần trách nhiệm cao, tác giả mang đến những bài viết chất lượng, phản ánh chính xác những chuyển động trong nhà trường, từ các hoạt động đoàn thể đến công tác giảng dạy và thành tích của học sinh, giáo viên.
Với kinh nghiệm trong lĩnh vực giáo dục và truyền thông, Khanh Nguyễn cam kết cung cấp những thông tin hữu ích, giúp phụ huynh, học sinh và giáo viên nắm bắt nhanh chóng các sự kiện quan trọng tại trường. Đặc biệt, tác giả luôn dành sự quan tâm đặc biệt đến các phong trào thi đua, công tác đoàn thể và những thành tích nổi bật của trường trong từng năm học.
Lĩnh vực phụ trách:
Cập nhật tin tức về các hoạt động giáo dục tại trường.
Thông tin về các sự kiện, hội nghị, đại hội quan trọng.
Vinh danh thành tích của giáo viên, học sinh.
Truyền tải thông điệp của nhà trường đến phụ huynh và học sinh.