Mẫu dự thi Cuộc thi sáng tác văn học thiếu nhi Đóa Hoa Đồng Thoại 2025? Giáo dục tiểu học có phải là bắt buộc?

Xa thật xa, có một cánh rừng rộng lớn, nơi muôn loài sinh sống hòa thuận. Chim chóc hót vang...

Xa thật xa, có một cánh rừng rộng lớn, nơi muôn loài sinh sống hòa thuận. Chim chóc hót vang trên những tán cây cổ thụ, đàn nai tung tăng bên suối trong veo, hoa rừng đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng ban mai.

Cánh rừng ấy có một người bảo vệ, không ai khác chính là Cô Tiên Xanh.

Cô có mái tóc xanh như lá cây, đôi mắt lấp lánh như giọt sương, khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh lục. Phép thuật của cô giúp cây cối mãi mãi tươi tốt, giúp những dòng suối không bao giờ cạn khô và giúp muôn loài có một mái nhà bình yên.

Nhưng rồi, một ngày nọ, bình yên ấy bị phá vỡ.

Một tập đoàn công nghiệp phát hiện bên dưới lòng đất của khu rừng chứa một trữ lượng dầu mỏ khổng lồ.

Những chiếc máy ủi khổng lồ gầm rú tiến vào, cưa máy xé nát không gian yên bình, từng gốc cây bị chặt hạ không thương tiếc.

Muôn loài hốt hoảng bỏ chạy. Những con chim tung cánh bay loạn xạ, đàn hươu nai nháo nhác tìm nơi ẩn nấp, những con sóc, thỏ nhỏ co ro bên những gốc cây đang đổ rầm rầm.

Cô Tiên Xanh xuất hiện, giọng cô vang lên trong trẻo nhưng mạnh mẽ:

“Hãy dừng lại! Nếu các ngươi phá hủy rừng xanh, không chỉ các loài động vật, mà chính con người cũng sẽ chịu hậu quả!”

Nhưng kẻ đứng đầu tập đoàn chỉ cười lớn.

“Cô là ai mà dám cản đường chúng tôi? Đây là tài nguyên, chúng tôi có quyền khai thác!”

Rồi hắn ra lệnh:

“Tiếp tục đi! Phá rừng, mở đường, xây mỏ dầu!”

Những kẻ đứng đầu tập đoàn thấy máy móc bị dây leo siết chặt, chim muông tấn công, chúng gào lên tức giận.

“Gọi lính đánh thuê vào!”

Ngay lập tức, từng đoàn xe bọc thép gầm rú tiến vào rừng, chở theo những kẻ mặc áo giáp đen, mang theo súng máy, lựu đạn và lửa hủy diệt.

“Dùng thuốc nổ! Phá rừng!” Một tên hét lên.

Những quả bom phá đất được kích hoạt, nổ tung thành từng cột khói đen, xé nát những tán cây xanh mướt.

Xe tăng lăn bánh nghiền nát những bụi cây, san bằng mặt đất, để lại sau lưng những vết bánh xích vấy máu động vật.

Tiếng súng rền vang, xối xả bắn lên bầu trời, khiến đàn chim hoảng loạn, từng con rụng xuống đất, đôi cánh co giật rồi bất động.

Lửa bùng lên, lan nhanh trên cánh rừng xanh, biến những tán cây cổ thụ thành những ngọn đuốc khổng lồ, tiếng gỗ cháy răng rắc vang lên ghê rợn.

Những con sói tru lên đau đớn, chạy thục mạng để thoát khỏi biển lửa, nhưng một vài con đã bị đạn xuyên qua người, đổ gục trên đất cháy đen.

Đàn hươu nai hoảng loạn, cố nhảy qua chướng ngại vật, nhưng bẫy sắt đã được giăng sẵn, những tiếng thét chói tai vang lên giữa không trung.

Một con voi mẹ lao tới, đôi mắt hoảng sợ khi thấy bầy voi con bị kẹt trong bùn lầy do thuốc nổ tạo ra. Nó cố dùng vòi kéo chúng lên, nhưng một viên đạn găm thẳng vào trán nó!

Voi mẹ gầm lên, quỳ gục xuống, đôi mắt còn mở trừng trừng như thể không cam lòng.

Tiếng báo gầm, đại bàng kêu, hươu nai rống lên trong tuyệt vọng – tất cả hòa thành một bản giao hưởng đau thương, báo hiệu cái chết đang càn quét khu rừng.

Cô Tiên Xanh đứng giữa biển lửa, đôi mắt run rẩy chứng kiến khu rừng của mình bị thiêu rụi, những con vật ngã gục trong tuyệt vọng.

Một giọt nước mắt lăn dài.

Nhưng đó không phải là nước mắt của sự yếu đuối…

Bầu trời tối sầm lại, gió gào lên từng đợt, mạnh như tiếng gầm của những linh hồn rừng xanh đang báo thù.

Sấm sét giáng xuống mặt đất, đánh trúng những xe tăng bọc thép, khiến chúng phát nổ dữ dội.

Mưa trút xuống như thác đổ, nhưng không phải là mưa cứu rỗi, mà là mưa trừng phạt.

Dòng sông bỗng dâng cao, nước lũ cuốn phăng tất cả công trình nhân tạo, nhấn chìm lều trại, cuốn theo cả những vũ khí và xe cộ.

Những kẻ tham lam hoảng loạn chạy toán loạn trong màn nước. Nhưng không còn đường thoát nữa…

Sấm nổ chói tai, một tia chớp sáng rực xé toạc bầu trời, giáng xuống trại lính.

Lửa xăng bốc cháy, những tên lính đánh thuê gào thét đau đớn, lao vào dòng nước nhưng chỉ bị cuốn trôi vào vực sâu.

Mặt đất rung chuyển. Những vết nứt khổng lồ xuất hiện, những kẻ đang chạy hét lên hoảng loạn, nhiều tên rơi xuống vực thẳm, bàn tay cố bám vào bờ đất nhưng đất đá cũng không tha cho chúng.

Thiên nhiên không còn nhân từ nữa.

Lũ rừng xanh gào thét, trả lại những gì đã mất.

Cơn bão trút xuống như cơn giận dữ nghìn năm, cuốn đi tất cả những kẻ tàn ác.

Khi cơn giận đã nguôi ngoai, thiên nhiên lại dịu dàng hồi sinh…

Những gì còn lại chỉ là một vùng đất hoang tàn.

Những kẻ sống sót quỳ xuống, thở hổn hển, nhìn quanh khung cảnh đổ nát.

Họ nhìn lại cánh rừng, nơi giờ đây chỉ còn những gốc cây cháy đen, xác động vật vương vãi.

Họ nhận ra sai lầm của mình.

Cô Tiên Xanh nhìn họ, giọng nói buồn bã nhưng nghiêm khắc:

“Thiên nhiên có thể tha thứ, nhưng không bao giờ quên. Hãy nhớ, nếu các người không học được bài học này, lần sau sẽ không còn ai cứu các người nữa.”

Từ trong đống tro tàn, những mầm non nhỏ bé bắt đầu vươn lên.

Những con chim quay về, hót lên những khúc ca mới.

Cây cối từ từ hồi sinh, muôn loài bắt đầu quay lại rừng.

Cô Tiên Xanh biến mất trong làn gió nhẹ, hòa mình vào cây rừng, tiếp tục lặng lẽ bảo vệ cánh rừng thân yêu.

Chuyên mục: Giáo Dục
Nguồn: THPT Phạm Kiệt