Mẫu bài chính luận đấu tranh với bệnh đùn đẩy sợ trách nhiệm? Giáo viên là Đảng viên có những quyền gì?

Trong bất kỳ tổ chức nào, đặc biệt là hệ thống chính trị, trách nhiệm cá nhân và tập thể...

Trong bất kỳ tổ chức nào, đặc biệt là hệ thống chính trị, trách nhiệm cá nhân và tập thể luôn là yếu tố quan trọng quyết định hiệu quả công việc và sự phát triển bền vững. Cán bộ, đảng viên không chỉ là những người thực thi đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước, mà còn là tấm gương về phẩm chất đạo đức, lối sống và tinh thần trách nhiệm. Tuy nhiên, thực tế cho thấy, không ít cán bộ, đảng viên hiện nay mắc phải căn bệnh “đùn đẩy, sợ trách nhiệm”, tạo ra những hệ lụy nghiêm trọng, làm chậm tiến trình đổi mới và suy giảm lòng tin của nhân dân đối với bộ máy công quyền. Đây không chỉ là vấn đề cá nhân mà còn là một thách thức lớn đối với sự lãnh đạo của Đảng, đòi hỏi phải có những giải pháp quyết liệt để loại bỏ tận gốc tư tưởng tiêu cực này.

Hiện tượng đùn đẩy trách nhiệm trong đội ngũ cán bộ, đảng viên không phải là vấn đề mới, nhưng trong bối cảnh hiện nay, nó đang trở thành rào cản lớn đối với sự phát triển. Không khó để nhận thấy những biểu hiện rõ ràng của căn bệnh này: một số cán bộ, khi đối diện với công việc khó khăn, thay vì chủ động giải quyết, lại chọn cách trì hoãn, né tránh hoặc đẩy trách nhiệm cho cấp dưới, thậm chí chờ chỉ đạo từ cấp trên một cách máy móc. Khi có thành công, họ sẵn sàng nhận công về mình, nhưng khi có sai sót, ngay lập tức đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc người khác. Cũng có những người, vì sợ ảnh hưởng đến vị trí, quyền lợi của bản thân, nên không dám đưa ra quyết định, không dám đổi mới, cải cách mà chỉ làm việc cầm chừng, đối phó.

Vậy điều gì đã dẫn đến tình trạng này? Trước hết, đó là tâm lý sợ sai, sợ mất chức, mất quyền lợi. Trong một môi trường mà trách nhiệm chưa được quy định rõ ràng, sai sót có thể bị quy kết trách nhiệm cá nhân một cách nặng nề, nhiều cán bộ chọn cách an toàn, né tránh thay vì dám nghĩ, dám làm. Thứ hai, sự thiếu minh bạch trong cơ chế đánh giá, giám sát cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cho nhiều người không có động lực để chủ động nhận trách nhiệm. Khi mà những người tận tâm, dám làm, dám chịu trách nhiệm không được khen thưởng xứng đáng, trong khi những người lẩn tránh trách nhiệm lại vẫn giữ nguyên vị trí, thậm chí được thăng tiến nhờ quan hệ hoặc tư duy nhiệm kỳ, thì tâm lý “đứng ngoài cuộc” là điều dễ hiểu. Ngoài ra, trách nhiệm tập thể đôi khi bị lạm dụng, biến thành “bình phong” để cá nhân tránh né hậu quả. Khi có sai phạm, trách nhiệm bị pha loãng, không ai chịu đứng ra nhận lỗi, dẫn đến tình trạng “hòa cả làng”, gây mất kỷ cương, nguyên tắc trong quản lý.

Tình trạng này nếu không được khắc phục sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Trước hết, nó làm chậm tiến độ thực hiện các chính sách, chương trình phát triển, khiến đất nước mất đi những cơ hội bứt phá quan trọng. Khi cán bộ không dám quyết, không dám chịu trách nhiệm, các dự án bị đình trệ, các kế hoạch bị trì hoãn, dẫn đến lãng phí tài nguyên và cơ hội. Thứ hai, nó làm suy giảm niềm tin của nhân dân vào Đảng và Nhà nước. Nhân dân mong đợi một bộ máy công quyền quyết liệt, dám làm, dám chịu trách nhiệm, chứ không phải một hệ thống vận hành trì trệ vì nỗi sợ hãi và sự vô trách nhiệm của một bộ phận cán bộ. Cuối cùng, nó tạo ra một môi trường làm việc thiếu minh bạch, kém hiệu quả, nơi mà trách nhiệm bị đùn đẩy, công việc bị đình trệ, và những người có năng lực, có trách nhiệm thực sự không có cơ hội phát huy hết khả năng của mình.

Để giải quyết vấn đề này, điều quan trọng nhất là phải tăng cường trách nhiệm cá nhân trong đội ngũ cán bộ, đảng viên. Mỗi cán bộ, đảng viên phải tự nhận thức được vai trò, trách nhiệm của mình, không thể chỉ làm tròn nhiệm vụ theo hình thức mà phải chủ động, sáng tạo, dám nghĩ, dám làm. Cần có một cơ chế giám sát và đánh giá công bằng, trong đó những người có tinh thần trách nhiệm phải được ghi nhận, khen thưởng xứng đáng, trong khi những người né tránh, đùn đẩy trách nhiệm cần phải bị xử lý nghiêm minh. Bên cạnh đó, lãnh đạo phải làm gương, thể hiện sự quyết đoán trong hành động và tinh thần chịu trách nhiệm cao, để tạo động lực cho cấp dưới. Một khi lãnh đạo sợ trách nhiệm, né tránh khó khăn, thì cấp dưới cũng không thể nào làm việc hiệu quả. Ngoài ra, cần phải cải cách cơ chế phân công trách nhiệm, đảm bảo rằng trách nhiệm cá nhân và tập thể được xác định rõ ràng, tránh tình trạng pha loãng trách nhiệm, không ai chịu trách nhiệm cuối cùng.

Bệnh “đùn đẩy, sợ trách nhiệm” trong đội ngũ cán bộ, đảng viên không chỉ là vấn đề của cá nhân mà còn là vấn đề của cả hệ thống. Nếu không có giải pháp triệt để, nó sẽ trở thành rào cản lớn trong sự phát triển của đất nước. Một bộ máy lãnh đạo hiệu quả phải là một bộ máy mà ở đó, mỗi cá nhân đều có tinh thần trách nhiệm, dám làm, dám chịu. Chỉ khi từng cán bộ, đảng viên nhận thức rõ về trách nhiệm của mình và hành động một cách quyết liệt, chúng ta mới có thể xây dựng một hệ thống chính trị minh bạch, vững mạnh, xứng đáng với sự tin tưởng của nhân dân. Trách nhiệm không phải là gánh nặng, mà là nghĩa vụ thiêng liêng của mỗi người khi được trao quyền và trọng trách. Đã khoác lên mình tấm áo của một người cán bộ, đảng viên, thì không thể chỉ biết giữ cho mình sự an toàn cá nhân, mà phải luôn đặt lợi ích của tập thể, của nhân dân lên trên hết. Muốn đất nước phát triển mạnh mẽ, trước hết phải loại bỏ tâm lý sợ trách nhiệm, phải xây dựng một đội ngũ cán bộ, đảng viên dám nghĩ, dám làm, và dám chịu trách nhiệm.

Chuyên mục: Giáo Dục
Nguồn: THPT Phạm Kiệt