3+ mẫu cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng lớp 10? Điều kiện để học sinh lớp 10 đạt danh hiệu Học sinh Xuất sắc là gì?

Mẫu cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng Mẫu 1: Bài văn cảm nhận về bài thơ Ra...

Mẫu cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng

Mẫu 1: Bài văn cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng

Bài thơ Ra vườn nhặt nắng của Nguyễn Thế Hoàng Linh là một tác phẩm ngắn gọn nhưng sâu sắc, chứa đựng những cảm xúc tinh tế về tình yêu thương, ký ức và sự gắn kết giữa các thế hệ. Với hình ảnh thơ nhẹ nhàng, giàu tính biểu tượng, bài thơ gợi lên một bức tranh đầy xúc động về người ông già yếu, lẫn lộn trong trí nhớ nhưng vẫn giữ lại một điều duy nhất: tình yêu.

Mở đầu bài thơ là hình ảnh người ông lặng lẽ “ra vườn nhặt nắng”, một hành động tưởng chừng như vô nghĩa nhưng lại mang nhiều ý nghĩa biểu tượng. Ánh nắng vàng trong vườn không chỉ là hình ảnh thiên nhiên mà còn gợi nhắc về những ký ức, những khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời mà ông đang cố níu giữ. Ông đi “tha thẩn suốt buổi chiều” – sự mơ hồ ấy không chỉ diễn tả dáng đi của một người già mà còn gợi lên hình ảnh của một tâm trí đã dần quên lãng, chỉ còn sót lại những mảnh ký ức rời rạc.

Câu thơ “Ông không còn trí nhớ / Ông chỉ còn tình yêu” như một lời khẳng định giản dị nhưng đầy sức nặng. Dù thời gian có thể lấy đi ký ức, có thể khiến ông quên đi những chuyện xưa, nhưng tình yêu thì vẫn còn mãi. Đó có thể là tình yêu dành cho gia đình, cho những đứa cháu bé nhỏ, hay cho chính cuộc sống mà ông đã từng trải qua.

Trong bốn câu thơ cuối, tác giả đã tạo ra một hình ảnh đẹp và đầy chất thơ:

“Bé khẽ mang chiếc lá

Đặt vào vệt nắng vàng

Ông nhặt lên chiếc nắng

Quẫy nhẹ, mùa thu sang”

Người cháu nhỏ với hành động đặt chiếc lá vào vệt nắng, dù vô tình hay hữu ý, đã mang đến một khoảnh khắc thật đặc biệt. Đối với ông, đó không còn là một chiếc lá bình thường mà dường như đã trở thành một phần của ánh nắng, một phần của mùa thu. Khi “ông nhặt lên chiếc nắng”, khoảnh khắc ấy trở nên diệu kỳ, như thể ông đang chạm vào mùa thu, vào những ký ức xa xăm đã bị thời gian xóa nhòa.

Bài thơ Ra vườn nhặt nắng không chỉ là một câu chuyện về tuổi già mà còn là sự giao thoa giữa hai thế hệ – một đứa trẻ hồn nhiên và một người ông đã lẫn trí. Sự ngây thơ của cháu kết hợp với tình yêu còn sót lại trong tâm trí ông tạo nên một bức tranh đầy xúc động về tình thân. Với ngôn ngữ thơ nhẹ nhàng, cô đọng và đầy hình ảnh, bài thơ mang đến cho người đọc những rung cảm sâu xa về tình yêu thương, sự mất mát và những điều vẫn còn mãi với thời gian.

Mẫu 2: Bài văn cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng

Trong dòng chảy của thi ca hiện đại, Nguyễn Thế Hoàng Linh là một nhà thơ để lại dấu ấn riêng với những vần thơ giản dị nhưng đầy triết lý và cảm xúc. “Ra vườn nhặt nắng” là một bài thơ ngắn, nhưng mỗi câu chữ đều gợi mở những suy tư sâu lắng về ký ức, tình cảm gia đình và sự giao thoa giữa hai thế hệ. Hình ảnh người ông già nua, lẫn trí nhưng vẫn tràn đầy yêu thương đã khiến bài thơ trở thành một bức tranh đầy xúc động về tình thân.

Bài thơ mở ra bằng khung cảnh người ông lặng lẽ đi trong vườn, “nhặt nắng” suốt buổi chiều. Động từ “nhặt” kết hợp với hình ảnh “nắng” mang đến một cảm giác rất nhẹ nhàng nhưng cũng đầy suy tư. Nắng có thể là những ký ức còn sót lại trong tâm trí ông, có thể là những khoảnh khắc ấm áp của cuộc đời mà ông đang cố gắng giữ lại. Dù thời gian có thể lấy đi trí nhớ của ông, nhưng tình yêu thì vẫn vẹn nguyên:

“Ông không còn trí nhớ

Ông chỉ còn tình yêu.”

Hai câu thơ ngắn gọn nhưng chạm đến tận sâu trái tim người đọc. Trong sự lãng quên của tuổi già, tình yêu vẫn là thứ tồn tại mãi mãi. Có lẽ, đó chính là tình yêu dành cho con cháu, dành cho cuộc đời, cho những điều đã từng gắn bó với ông.

Sự xuất hiện của đứa cháu nhỏ với hành động đặt chiếc lá vào vệt nắng vàng đã tạo nên một khoảnh khắc đẹp đẽ và đầy ý nghĩa:

“Bé khẽ mang chiếc lá

Đặt vào vệt nắng vàng

Ông nhặt lên chiếc nắng

Quẫy nhẹ, mùa thu sang.”

Hành động của bé có thể hồn nhiên, vô tư, nhưng khi ông nhặt lên chiếc lá, đó không còn đơn thuần là một chiếc lá nữa. Nó đã trở thành một phần của ánh nắng, của những hồi ức xa xăm. Khoảnh khắc ấy như một phép màu, khi ông tưởng như đang nâng niu cả mùa thu, cả những điều đẹp đẽ mà ông từng nhớ. Cụm từ “quẫy nhẹ” làm cho hình ảnh ấy thêm phần lung linh, tựa như những kỷ niệm xưa đang khẽ rung lên trong lòng ông.

Bài thơ “Ra vườn nhặt nắng” không chỉ là câu chuyện về tuổi già mà còn là bức tranh về sự giao thoa giữa quá khứ và hiện tại, giữa ký ức và hiện thực, giữa người lớn và trẻ thơ. Với ngôn từ giản dị, giàu hình ảnh, bài thơ đã khơi gợi những xúc cảm sâu lắng về tình cảm gia đình, sự mất mát và những giá trị vẫn mãi trường tồn theo thời gian.

Mẫu 3: Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng

Bài thơ “Ra vườn nhặt nắng” của Nguyễn Thế Hoàng Linh tuy ngắn gọn nhưng lại chứa đựng những xúc cảm sâu lắng về tình cảm gia đình và sự lãng quên của tuổi già. Hình ảnh người ông tha thẩn “nhặt nắng” trong vườn gợi lên sự mơ hồ của trí nhớ nhưng cũng thể hiện sự gắn bó với những kỷ niệm xưa. Dù ông không còn nhớ rõ mọi thứ, nhưng tình yêu thương vẫn còn nguyên vẹn, trở thành sợi dây kết nối giữa các thế hệ. Hành động ngây thơ của đứa cháu nhỏ – đặt chiếc lá vào vệt nắng – đã vô tình tạo nên một khoảnh khắc đầy chất thơ, khi ông nâng niu chiếc lá như thể đang cầm cả ánh nắng, cả ký ức và cả mùa thu trong tay. Với ngôn ngữ giản dị, hình ảnh giàu tính biểu tượng, bài thơ mang đến một thông điệp sâu sắc về sự gắn kết giữa con người với thời gian, về những điều dẫu mong manh nhưng vẫn mãi vẹn nguyên trong trái tim.

Mẫu 4: Đoạn văn cảm nhận về bài thơ Ra vườn nhặt nắng

Trong cuộc đời mỗi con người, ký ức là một phần quan trọng gắn kết ta với quá khứ, nhưng thời gian trôi qua có thể khiến những ký ức ấy dần phai mờ, nhất là ở những người già. Bài thơ “Ra vườn nhặt nắng” của Nguyễn Thế Hoàng Linh khắc họa hình ảnh một người ông đã lẫn trí, không còn nhớ rõ những điều xưa cũ, nhưng tình yêu thương trong ông vẫn vẹn nguyên như một điều bất biến. Hình ảnh ông đi “tha thẩn suốt buổi chiều” để “nhặt nắng” gợi lên sự lãng quên nhưng cũng chứa đựng sự nâng niu, trân trọng những gì còn sót lại trong tâm trí. Nắng ở đây không chỉ là ánh sáng của thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của những kỷ niệm, những gì đẹp đẽ ông vẫn cố giữ lấy trong lòng. Khi đứa cháu nhỏ hồn nhiên đặt chiếc lá vào vệt nắng vàng, hành động ấy như một sự kết nối giữa hai thế hệ, giữa sự ngây thơ của tuổi thơ và sự già nua, mất mát của tuổi già. Đối với đứa trẻ, đó chỉ là một trò chơi, nhưng với người ông, chiếc lá ấy dường như hóa thành ánh nắng thật, thành một phần ký ức mong manh mà ông muốn giữ lại. Động từ “quẫy nhẹ” đầy tinh tế, gợi lên hình ảnh ông nâng niu chiếc lá như đang chạm vào quá khứ, vào những ký ức xa xăm của đời mình. Và khoảnh khắc ấy, trong tâm hồn ông, “mùa thu sang” – một mùa thu không chỉ của thiên nhiên mà còn là mùa thu của cuộc đời, của sự lắng đọng và hoài niệm. Với cách viết nhẹ nhàng, giàu tính biểu tượng, bài thơ không chỉ nói về sự lãng quên mà còn là lời khẳng định rằng tình yêu thương luôn còn mãi, dù trí nhớ có thể phai nhòa theo thời gian. Bài thơ chạm đến những cảm xúc sâu xa nhất của con người, khiến ta trân trọng hơn những khoảnh khắc bên người thân yêu, bởi có những điều tưởng chừng đơn giản nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng to lớn.

Chuyên mục: Giáo Dục
Nguồn: THPT Phạm Kiệt